Hội Quán Truyện Trinh Thám
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

CHƯƠNG 1: HÀNH KHÁCH QUAN TRỌNG TRÊN TÀU CAO TỐC TAURUS (P2)

Go down

CHƯƠNG 1: HÀNH KHÁCH QUAN TRỌNG TRÊN TÀU CAO TỐC TAURUS (P2) Empty CHƯƠNG 1: HÀNH KHÁCH QUAN TRỌNG TRÊN TÀU CAO TỐC TAURUS (P2)

Bài gửi by Admin Fri Nov 25, 2016 7:59 pm

Voilà, Monsieur (Đây, thưa Quý ông)!” – Bằng một động tác điệu đàng, phụ trách toa giới thiệu với Poirot một khoang nằm đẹp đẽ cùng chiếc va-li của ông được sắp sẵn gọn gàng.
“Va-li nhỏ của Monsieur (Quý ông), tôi đặt ở đây ạ.”
Cánh tay anh ta giang ra đầy hàm ý. Hercule Poirot đặt vào đó một tờ giấy bạc xếp nhỏ.
Merci, Monsieur (Xin cảm ơn Quý ông).” – Phụ trách toa bỗng nhanh nhẹn và hoạt bát hẳn lên – “Tôi đang giữ vé của Monsieur. Xin vui lòng cho tôi mượn hộ chiếu. Monsieur sẽ dừng chân ở Stamboul, đúng không ạ?”
Poirot gật đầu xác nhận.
“Tàu hình như cũng vắng khách nhỉ?” – Ông cất tiếng hỏi.
“Quả vậy, thưa Monsieur. Toa của tôi chỉ có hai hành khách nữa – cả hai đều là người Anh. Một ngày Đại tá từ Ấn Độ về và một cô nương người Anh từ Baghdad. Monsieur có cần gì nữa không ạ?”
Monsieur yêu cầu một chai nước suối nhỏ.
Năm giờ sáng là một thời điểm đáp tàu rất bất tiện. Vẫn còn hai giờ nữa mới đến bình minh. Ý thức được rằng mình chưa ngủ đủ giấc đêm, mà cũng vừa hoàn thành xuất sắc một sứ mệnh tinh tế, Poirot cuộn mình vào gốc, chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi ông thức dậy thì đã là chính giờ rưỡi, ông xông thẳng đến toa ăn uống tìm một tách cà-phê.
Lúc này trong toa chỉ có một khách duy nhất, rõ ràng đó là cô nương người Anh mà ông phụ trách toa đã nhắc tới. Cô ta cao, gầy, da ngăm ngăm – tuổi trạc hai mươi tám. Có một sự quả quyết trong cách thức cô ta dùng bữa điểm tâm và kêu phụ vụ châm cà-phê. Nó nói lên sự am hiểu thế giới và lọc lõi du lịch. Cô ta mặc một bộ váy đi đường màu sẫm, làm bằng một vật liệu mỏng, thích ứng một cách tuyệt vời với không khí nóng bức trên tàu.
Không có việc gì làm, Hercule Poirot giải khuây bằng cách quan sát cô ta mà không để cô ta biết.
Đây là loại phụ nữ trẻm dễ dàng tự lo cho bản thân dù ở bất cứ nơi đâu, ông phán đoán. Cô ta có cả sự chững chạc lẫn tính hiệu quả. Ông rất thích sự cân đối nghiêm ngặt trong tính cách của cô ta và cả sác màu xanh xanh tinh tế của làn da cô. Ông thích mái tóc đen bóng bẫy với những lọn ngay ngắn. Và đôi mắt xám của cô thì trầm tĩnh, xa xăm. Nhưng, Poirot nghĩ, cô ta hơi thừa tính hiệu quả để trở thành dạng phụ nữa mà ông gọi là “jolie femme (phụ nữ đẹp.)”
Giờ thì có thêm một người khác bước vào toa ăn uống. Đó là một người đàn ông cao lớn, tuổi trạc bốn mươi, năm mươi, vóc dáng mảnh mai, da ngăm nâu, tóc hoa râm ở thái dương.
“Ông Đại tá từ Ấn Độ” – Poirot tự nhủ.
Người mới tới khẻ nghiêng mình chào cô gái.
“Cô Debenham, xin chào cô buổi sáng.”
“Đại tá Arbuthnot, xin chào ông buổi sáng.”
Viên Đại tá đứng đó, tay đặt lên chiếc ghế đối diện với cô gái.
“Cô không phản đối chứ?” – Ông ta hỏi.
“Dĩ nhiên là không. Mời ông ngồi.”
“Tốt lắm, cô biết đấy, điểm tâm không phải lúc nào cũng là dịp dể tán gẫu.”
“Đúng là vậy. Nhưng tôi chẳng ăn thịt ai cả.”
Viên Đại tá ngồi xuống.
“Bồi đâu!” – Ông gọi ngay bằng một giọng hách dịch.
Ông gọi món trứng và cà-phê.
Mắt ông dừng lại ở Hercule Poirot trong giây lát, rồi thờ ơ lướt qua. Vốn đọc tốt suy nghĩ của người Anh, Poirot thừa biết ông Đại tá tự nhủ gì, “chỉ là một tên ngoại quốc chết tiệt.”
Đúng với tính cách dân tộc mình, hai người Anh không ba hoa. Họ chỉ trao đổi với nhau vài nhận xét cụt lủn. Giờ thì cô gái đứng dậy về khoang của cô.
Đến giờ ăn trưa, hai người lại ngồi chung bàn với nhau và một lần nữa, họ chẳng ngó ngàng gì đến hành khách thứ ba. Câu chuyện của họ có vẻ sôi nổi hơn so với bữa điểm tâm. Đại tá Arbuthnot nói về Punjab (một bang của Ấn Độ), và thỉnh thoảng lại hỏi cô gái về Baghdad. Thì ra là nơi mà cô hành nghề bảo mẫu. Trong khi trò chuyện, họ phát hiện ra một số bạn bè chung và điều này đã đem lại hiệu quả tức thời, làm cho họ thêm phần thân thiện và bớt vẻ lạnh lùng. Họ nói với nhau về già Tommy và gả Jerry nào đó. Viên Đại tá thắc mắc liệu cô gái sẽ về thẳng Anh hay dừng lại ở Stamboul.
“Tôi về thẳng.”
“Vậy có đáng tiếc nuối không nhỉ?”
“Tôi từng đi chuyến này cách đây hai năm và đã ở Stamboul ba ngày.”
“À ra thế. Tốt lắm, vậy thì tôi xin nói rằng tôi rất vui mừng là cô về thẳng vì cả tôi cũng vậy.”
Ông khẽ nghiêng người trong một động tác khá ngượng nghịu, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Ngài Đại tá cũa chúng ta là người dễ xúc cảm.” – Hercule Poirot thích thú nghĩ – “Đi tàu cũng nguy hiểm chẳng kém gì du lịch đường biển.”
Cô Debenham cũng nói rằng như vậy quá tốt. Kiểu cách của cô có phần hơi khắc nghiệt.
Hercule Poirot để ý tháy Đại tá tiễn cô gái trở về khoang. Một lúc sau tàu đi ngang quang khung cảnh Taurus lộng lẫy. Khi họ đứng cạnh nhau ở hành lang nhìn xuống Cilician, cô gái chợt buông tiếng thở dài. Poirot đứng gần đó nghe giọng cô thì thào:
“Ôi thật là đẹp quá! Giá như...Giá như tôi...”
“Sao ạ?”
“Ước gì tôi có thể thưởng thức nó!”
Arbuthnot không trả lời. Cái quai hàm hơi vuông vức của ông có vẻ hơi đanh lại, dữ tợn hơn.
“Cầu trời cho cô sớm ra khỏi chuyện này.” – Ông thốt lên.
“Khẽ thôi, làm ơn đi. Nói khẽ thôi.”
“Ồ, không sao đâu”. – Ông ném cái nhìn hơi bực bội lên Poirot rồi nói tiếp: “Nhưng tôi không chịu nỗi cái ý nghĩ cô là một bảo mẫu lúc nào cũng phải cung cúc vâng theo những bà mẹ độc đoán và những đứa con quậy phá của họ.”
Cô gái bật cười bằng giọng thoáng mất tự chủ.
“Ồ! Ông không nên nói vậy. Chuyện các bảo mẫu bị vùi dập chỉ là một cổ tích lỗi thời. Tôi đảm bảo với ông rằng, những ông bố, bà mẹ này chỉ thiếu điều sợ tôi bắt nạt mà thôi.”
Họ không nói thêm gì nữa. Có lẽ Arbuthnot hơi ngượng vì sự sốc nổi của mình.
“Mình đang chứng kiến một tấn tuồng nhỏ khá kỳ lạ.” Poirot suy tư nghĩ.
Sau này, ông sẽ phải tự nhớ lại ý nghĩ này.
Họ đến Konya ban đêm vào khoảng mười một giờ rưỡi. Hai hành khách người Anh ra người để duỗi chân. Họ rảo qua rảo lại trên sân ga phủ tuyết.
Poirot thì quan sát những hoạt động náo nhiệt ở nhà ga qua tấm kính cửa sổ. Tuy vậy, sau khoảng mười phút, ông quyết định ra hít thở đôi chút khí trời. Ông chuẩn bị rất cẩn thận, tròng vào nhiều lớp áo, quấn khăn quàng, rồi xỏ chân vào đôi giày cao su chỉn chu của mình. Xong xuôi, ông lửng khửng bước xuống sân ga, bắt đầu đi dạo xuoi theo nó. Ông đi vượt qua toa đầu máy.
Có những giọng nói khiến ông chú ý đến hai bóng hình mờ ảo dưới bóng râm của một chiếc xe tải. Arbuthnot đang nói.
“Mary...”
Cô gái ngắt lời ông.
“Không phải bây giờ. Không phải lúc này. Khi nào xong đã. Khi nào mọi chuyện qua đi...”
Poirot lặng lẽ quay đi. Ông lấy làm lạ.
Không còn nhận ra cái giọng lạnh lùng, quyết đoán của cô nàng Debenham này nữa...
“Lạ thật.” – Ông tự nhủ.
Ngày hôm sau, ông lại để ý thấy hình như hai người cãi cọ gì với nhau. Họ rất ít nói chuyện. Cô gái trông có vẻ lo lắng. Mắt cô ấy có những quầng sậm màu.
Tàu dừng lại nghỉ lúc hai giờ ba mươi phút chiều. Những cái đầu ló ra ngoài cửa sổ. Một nhóm người đang túm rụm bên hong tàu, chỉ trỏ vật gì đó ở dưới toa ăn uống.
Poirot nhổm dậy hỏi chuyện ông phụ trách toa lúc ông này đang vội vã đi ngang qua. Nghe trả lời xong, Poirot rụt đầu, quay lại, xém nữa là cụng phải Mary Debenham, vốn đứng ngay sau ông.
“Có chuyện gì vậy?” – Cô ta hỏi bằng tiếng Pháp, giọng như thiếu hơi – “Tại sao tàu lại dừng?”
“Chẳng có gì cả, thưa cô. Có vật gì đó bị cáy dưới toa ăn uống. Không có gì nghiêm trọng cả. Người ta đã lấy nó ra rồi. Giờ thì họ đang sửa chữa hỏng hóc. Không có gì đáng ngại đâu, tin tôi đi.”
Cô gái phác một động tác nhỏ đột ngột, như thể xua đi ý nghĩ về một mối nguy mà hóa ra là hoàn toàn không đáng kể.
“Vâng, vâng, tôi hiểu mà. Nhưng thời gian!”
“Thời gian gì ạ?”
“Chuyện này có thể làm chúng ta chậm trễ.”
“Vâng, có thể lắm.” – Poirot tán thành.
“Nhưng chúng ta không thể bị trễ được! Tàu phải đến lúc 6 giờ 55 và ta còn phải tăng bo qua Bosphorus để đón chuyến tốc hành Phương Đông Simplon ở phía bên kia vào lúc 9 giờ. Nếu tàu trễ một, hai tiếng thì ta sẽ bị lỡ chuyến mất thôi.”
“Vâng, có thể lắm.” – Poirot công nhận.
Ông tò mò nhìn cô gái. Bàn tay cô bám khá hờ hững vào thành cửa sổ, đôi môi cô hơi lẩy bẩy.
“Chuyện này quan trọng với cô lắm sao, thưa cô?” – Ông hỏi.
“Vâng. Rất quan trọng. Tôi...tôi phải lên được chuyến tàu đó.”
Cô tay quay lại, xuôi theo hành lang đi về chỗ Đại tá Arbuthnot.
Tuy nhiên, cô ta chỉ uổng công lo lắng. Mười phút sau, tàu lại xuất phát. Nó đến Haydapassar chỉ trễ có năm phút nhờ tăng tốc bù giờ.
Bosphorus là một nơi tồi tàn và Poirot không thích thú gì cuộc tăng bo. Ông tách khỏi những người đồng hành và không gặp lại họ nữa.
Khi đến Galata Bridge, ông hướng thẳng về khách sạn Tokatlian.

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 12
Join date : 23/11/2016

https://truyentrinhtham.forumvi.net

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết